Bạn sinh ra trong một gia đình toàn bác sĩ, nhưng bạn lớn lên trong tình thương của người lính. Bạn và anh chị em bạn không được ru bằng những ca từ mượt mà của dân ca mà bằng những hành khúc mạnh mẽ của người quân nhân. Bài hát đầu tiên bạn học là Con Cò Bé Bé, bài hát tiếp theo bạn học là Năm Anh Em Trên Một Chiếc Xe Tăng. Ngày tết, khi bạn đang vẫn đang mơ ngủ thì đã nghe nhịp điệu của Tiến Về Sài Gòn thay cho Happy New Year. Ngày trước bạn vẫn thường hay đấu tranh giành giật cái mền đi rừng của đồng chí Mì Tôm, và thua rất nhiều lần. Cái mền xanh thẫm qua bao năm vẫn thơm mùi mồ hôi, mùi rừng núi, cây cỏ. Bạn quý cái mền đó lắm. Những lúc quấn chặt cái mền, bạn nghĩ mình ở một nơi nào đó xa xôi lắm trên cái võng chiến khu, muỗi bay đầy trời. Bạn thiu thiu ngủ lúc đồng chí của bạn chầm chậm kể về những ngày đồng chí đi đánh giặc. Đồng chí kể về Sài Gòn, nơi đồng chí đã từng cuốc bộ từ Quân Khu 7 sang Bảy Hiền rồi lên Nhà Thờ Đức Bà. Có thể, bạn đã mơ về nó, mà không biết rằng một vài năm sau thôi nó là tình yêu thứ hai của bạn. Là đồng chí đã truyền cái lửa và niềm tự hào về non sông xứ sở cho bạn những ngày bạn lẫm chẫm bám theo đồng chí đi họp hội cựu chiến binh. Cái tự hào âm thầm mà lớn lao ngấm vào máu thịt bạn và trở thành con người bạn. Đi xa rồi bạn lại càng cảm thấy yêu nơi bạn sinh ra và lớn lên hơn mỗi khi có ai hỏi bạn từ đâu đến. Họ vẫn nhầm bạn là Trung Quốc hay Nhật Bản. Hàng trăm lần như thế, và cũng ngần ấy lần bạn cười tươi, nói với họ rằng: Bạn là người Việt Nam.
Bạn cười hinh hích khi nghe ban ca nhạc nhẹ với hai ca sĩ nhí Kiên - Nhiên hát phục vụ "bà con". Hai ca sĩ giới thiệu hát Con Cò Bé Bé mà cuối cùng cất giọng trong veo, líu lo Trường Sơn Đông, Trường Sơn Tây (là sao?!). Bạn còn loáng thoáng nghe giọng cười hào sảng và tiếng nói rặt xứ Quảng của đồng chí.
Bất giác bạn nhớ nhà ghê gớm.